Tố ngừng thổi kèn vì cảm nhận được nó đang khóc. Một giọt nước mắt lăn trên gò má của nó, đi qua vành môi, rồi thấm vào miệng nó, mang theo hương vị của biển mặn. Con bé đặt kèn xuống đùi, cầm lấy chiếc khăn bà ba để lau đi nước mắt.
Sau khi lau khô nước mắt, Tố lại mỉm cười. Rừng sáng sớm dễ chịu quá. Tố nghe tiếng lá khe kẽ lướt qua. Nó biết nếu nó không mù, bây giờ chỉ cần nhìn lên là nó sẽ thấy những chiếc lá đang chao động mời gọi nó.
Bây giờ là giữa mùa xuân, lá mới nảy nở, và ánh sáng mặt trời tháng tư len lỏi qua những lá xanh ấy để tìm đến hai con mắt của Tố. Tố biết mặc dù mình không thể nhìn thấy, nhưng ánh sáng ấm áp ấy vẫn đang tiến tới gần mắt mình.
Tố quên mất sắc xanh tươi ấy từ lâu, khi nó đã mất đi sự tươi mới từ sáu tháng trước. Tố cũng đã quên hình dáng của ba mình, vì đã hai năm trôi qua kể từ khi ba ra đi. Chỉ có gương mặt của mẹ Tố vẫn còn trong trí nhớ của nó.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, nó vẫn đặt bàn tay lên khuôn mặt của mẹ, để cảm nhận và ghi nhớ từng đường nét quen thuộc. Những vết nhăn trên khuôn mặt của mẹ, Tố thấy chúng sâu hơn mỗi ngày.
Mặc dù mới chín tuổi, nhưng Tố đã thể hiện khả năng biểu diễn sáo một cách xuất sắc. Được hướng dẫn bởi ba, người đã truyền cho nó niềm đam mê với nhạc cụ này. Ba Tố là một nông dân sống ở ngoại ô, và với Tố là đứa con duy nhất, ông dành cho nó tình yêu thương không ngần ngại. Khi ba còn sống, cuộc sống của Tố tràn ngập niềm vui. Nó được đi học tại trường xóm Thượng, một nơi mang đến cho nó nhiều kiến thức và kỷ niệm đẹp.
Mỗi buổi sáng, hai cha con luôn phải rời nhau ở ngã ba dưới chân đồi. Ba Tố đi lên rừng với chiếc rìu trong tay, trong khi Tố chọn con đường mòn qua hai đồi nữa để đến xóm Thượng. Tố mang theo một chiếc cặp gỗ, trong đó có cuốn tập của cô, bút mực, bút chì, gôm, và ống sáo mà ba đã dạy cô chơi. Cô học trò ôm chặt chiếc cặp gỗ dưới cánh tay, tay trái nắm chặt bình mực tím. Bình mực tím được đậy kín nắp chai, cầm dưới sợi dây Tố thấp thoáng móc vào ngón tay trỏ của mình.