Ra Đời, Vào Đạo PDF
Gấm mặc bên trong, bên ngoài khoác áo sa,
Vì e ngại gấm đầy hoa diễm lệ.
Nên lối người quân tử kín đáo, ẩn dật,
Dần dần mới tỏa sáng rực rỡ.
Lối tiểu nhân mới nghĩ là ánh đèn,
Nhưng càng ngày càng tối đen u ám…
Nẻo đường hướng ngoại suy cho cùng trớ trêu lại là nẻo đường của các đạo giáo công truyền trên toàn cầu.
Phẩm chất của các đạo giáo công truyền, hay các “ngoại đạo” này, là những phẩm chất bề ngoài: Thượng thần, chân lý, luật lệ, quyền uy, thưởng phạt, đền đài miếu mạo, kinh sách, định luật nhân sinh đều là những qui ước bề ngoài.
Những người đã bước vào con đường này dần dần bị ngăn cấm suy nghĩ, cấm so sánh, ngày càng bị điều khiển từ xa, trở thành những con rối trên sân khấu cuộc đời… mang danh theo đạo, nhưng suốt đời không hiểu đạo là gì.
Con người bị ép vào những khuôn khổ mà xã hội đã tạo ra. Những khuôn khổ này giống như chiếc giường của Procruste. Ai thấp bé thì bị kéo dài cho đến khi bị tổn thương, miễn sao vừa với kích thước của giường; ai cao lớn thì bị cắt bớt để vừa với kích thước đó. Khi bước vào con đường này, chỉ thấy kỷ luật và tự do, hạnh phúc chỉ là những khái niệm hư ảo, không thực chất.
Những đạo giáo truyền thống này rất khác biệt nhau, nhưng tất cả đều được dạy cho con người từ khi còn nhỏ, khi mà sự hiểu biết chưa phát triển. Vì đối tượng mà chúng nhắm đến là những người còn trẻ tuổi, nên chúng cũng có phần đơn giản.
Cuối cùng, chúng vẫn có giá trị đối với nhân loại, vì chúng góp phần vào việc duy trì trật tự xã hội, giúp con người cư xử tốt với nhau, khuyến khích lối sống đúng đắn, ít nhất là về mặt hình thức, theo quan điểm của các giáo hội.
Theo đạo giáo công truyền, đây cũng là một phương pháp thích ứng với hoàn cảnh xung quanh và phần nào đáp ứng sự khao khát siêu nhiên của con người.
Con đường thứ hai là con đường hướng nội, con đường giải thoát thực sự, mà Ấn Độ cổ đại đã gọi bằng những thuật ngữ như Yoga, Moksha, Kriya Yoga; hiện nay, người ta thường dùng các thuật ngữ như Self-realization hay God-realization (nhận thức bản thể, nhận thức Thượng đế) v.v…
Chất lượng của đạo giáo mật truyền này – một Nội Giáo duy nhất của nhân loại – là phẩm chất nội tại: Thượng thần nội tại, chân lý nội tại, luật lệ nội tại, quyền uy nội tại, thưởng phạt nội tại, kinh sách nội tại, đền đài miếu mạo nội tại: Thượng thần chính là Căn Nguyên của con người, Nguồn sống của con người; kinh sách, lề luật chính là lương tâm con người; tất cả đều thuộc về thiên nhiên, vĩnh cửu.
Đền đài biểu thị tinh thần và thể xác của con người. Con người được khuyến khích suy ngẫm, khám phá, thoát khỏi những ràng buộc, giới hạn của cuộc sống.
Mục tiêu của điều này là giúp con người vượt lên trên số phận của mình, đạt đến trạng thái thần thánh ngay cả khi còn sống, trải nghiệm niềm hạnh phúc tâm linh ngay trong cuộc đời này: Thực ra, để biết mình có đạt được chứng đạo hay không, chỉ cần tự kiểm tra xem mình có thực sự hạnh phúc, có sống chính trực, tự do, tự nhiên hay không.
Vì nó không yêu cầu con người phải sống gò bó trong các khuôn khổ trần tục, mà chỉ yêu cầu phát huy những khả năng vô hạn có sẵn trong bản thân và khai thác những tinh hoa tiềm ẩn bên trong, nên con người ngày càng cảm thấy mình có thể phát triển không ngừng.