Cửa Tùng Đôi Cánh Gài PDF
Khi chàng dũng sĩ trở về đến chân núi, ánh trăng mười chín vừa mới lên. Ánh sáng của nó chiếu rọi lên cảnh núi rừng yên tĩnh. Trăng chiếu qua lá cây, tạo nên những ánh sáng nhấp nháy vui vẻ. Đêm thu lạnh lẽo. Dường như mọi thứ vẫn không thay đổi sau bảy năm xa cách.
Mặc dù cảnh vật không lạ lẫm, nhưng cũng không thân thuộc để chào đón người cũ từ phương xa trở về. Chàng dũng sĩ dừng chân dưới chân núi và nhìn lên.
Trước mặt chàng, con đường mòn lên núi bị hai cánh cửa tùng đóng chặt. Chàng cố gắng đẩy nhưng hai cánh cửa kiên cố vẫn không nhúc nhích dưới sức mạnh của chàng.
Chàng cảm thấy ngạc nhiên. Ngày trước, sư phụ chàng không bao giờ đóng chặt cửa lên núi như vậy. Chỉ có một con đường dẫn đến am của sư phụ, nhưng giờ đây nó lại bị đóng kín.
Hân hoan, chàng vỗ tay vào đốc kiếm rồi phi thân qua, nhưng không thể vượt qua được. Một sức mạnh nào đó giữ chặt chàng lại, không cho chàng bay lên khỏi hai cánh cửa tùng.
Chàng rút gươm định chém rời cánh cửa, nhưng khi lưỡi gươm chạm vào, nó phản lại như vừa chạm vào thép cứng. Chàng ngừng lại, đưa lưỡi gươm lên quan sát. Lưỡi thép lấp lánh dưới ánh trăng.
Cánh cửa bằng tùng quá cứng rắn, dường như đã thu nạp được sức mạnh của sư phụ chàng, khiến nó chắn ngang lối đi một cách cực kỳ chắc chắn. Chàng thở dài, cất gươm vào vỏ rồi ngồi xuống tấm đá lớn gần đó, ôm đầu suy nghĩ.
Bảy năm trước, chàng còn nhớ rõ khi mình rời núi, sư phụ đã lặng lẽ nhìn chàng trong một thời gian dài mà không nói gì. Ánh mắt của Người mặc dù hiền từ nhưng cũng lẫn chút xót xa. Chàng đã cúi đầu im lặng trước ánh mắt nhân từ và sự bao dung của sư phụ. Một lúc lâu sau, Người mới từ tốn nói với chàng:
Ta không thể giữ con bên cạnh mãi được. Rồi con cũng phải rời khỏi núi để thực hiện nhiệm vụ, cứu người và giúp đời. Ta nghĩ con có thể ở lại thêm một thời gian nữa trước khi xuống núi. Nhưng nếu con đã quyết định xuống núi, thì cứ làm theo ý con. Dù vậy, ta hy vọng con sẽ nhớ những điều ta đã dặn dò khi bước vào cuộc sống hành thiện và làm việc cùng người khác.
Rồi Người tỉ mỉ nhắc nhở chàng về những điều cần tránh và những việc nên làm. Cuối cùng, Người nhẹ nhàng đặt tay lên vai chàng và nói:
Con phải luôn nhớ các tiêu chuẩn hành động mà ta đã truyền đạt cho con trong suốt năm sáu năm học tập. Đừng bao giờ thực hiện bất kỳ hành động nào có thể gây đau khổ cho bản thân hoặc người khác, cả trong hiện tại lẫn tương lai.
Hãy tự tin tiến bước trên con đường mà con tin chắc sẽ dẫn con và mọi người đến sự giác ngộ. Hãy nhớ rằng các tiêu chuẩn về khổ đau và hạnh phúc, mê mờ và sáng suốt đều là phần của hành trình Đạo và cứu độ nhân thế. “Thanh bảo kiếm” mà ta đã trao cho con, hãy sử dụng nó để tiêu diệt những chướng ngại.
Hãy coi đó như lưỡi gươm trí tuệ trong tâm con, dùng để chinh phục sự mê mờ và vọng tưởng. Để hỗ trợ con, ta tặng thêm một bảo bối nữa giúp con dễ dàng đạt được thành công trong công việc của mình.
Người chậm rãi lấy từ tay áo ra một chiếc kính nhỏ và đưa cho chàng:
Đây là Mê Ngộ Cảnh. Chiếc kính này sẽ giúp con phân biệt rõ ràng thiện ác, chính tà. Có người gọi nó là kính chiếu yêu, vì qua chiếc kính này, con có thể nhìn thấy hình dạng thực sự của loài yêu quái.