Một Làn Gió Tinh Khôi PDF
Cuộc di tản đau thương ngày ấy, đối với hầu hết chúng ta, những người trong cuộc, không thiếu những người vẫn coi như còn mới mẻ, đêm đến vẫn bị ám ảnh bởi những hình ảnh đáng sợ, tiếp nối bằng những ký ức của những ngày bỡ ngỡ tại nơi tạm trú.
Trong những ngày vừa hoang mang vừa vui mừng nhưng cũng đầy buồn bã này, câu hỏi của nhiều người di tản chúng ta trước khi rời khỏi trại tị nạn, rời xa những đồng bào và bạn bè thân thiết là: làm thế nào chúng ta có thể liên lạc và tìm lại nhau?
Làm sao để tồn tại trong “biển cả mênh mông” của nước Mỹ rộng lớn? Cảnh tiễn đưa bên cổng trại với những bàn tay nắm lấy nhau giữa người ra đi và người ở lại, cùng những mảnh giấy nhỏ ghi vội số điện thoại của người bảo trợ. Khi xe khởi hành, những mảnh giấy ghi 10 con số có thể trở nên mờ nhạt vì nước mắt.
Trong sự lo lắng này, ví dụ tiêu biểu là trại tị nạn Pendleton, nơi mà mỗi ngày tại căn tin, gần ngã ba có tượng bàn tay khổng lồ mở rộng ra để nâng đỡ người tị nạn, các nhóm phóng viên và nhà văn thường tụ họp.
Nơi đây cũng được coi như đài “Radio Catina Di Tản”, nơi phát đi các tin tức và tin đồn liên quan đến mọi vấn đề của cuộc sống mới trên vùng đất tạm cư.
Ngoài ra, mọi tin tức, dù từ nguồn nào, đều được biên tập lại bởi toà soạn, nhằm tránh những ngôn từ khó chịu hay gây phản cảm từ Việt Nam. Trên tờ báo này, lần đầu tiên xuất hiện một bài viết từ trại tị nạn có chữ ký của Tưởng Năng Tiến.