Nhiệt Đới Buồn PDF
Thực ra, từ thời điểm học đại học ở Aix-en-Provence, tôi đã không một lần quay lại đọc lại tác phẩm Nhiệt đới buồn.
Trải nghiệm của việc đọc cuốn sách ấy đã có ý nghĩa quan trọng đối với quyết định của tôi về việc chọn làm một luận văn tiến sĩ về nhân học. Đó cũng là một phần thiết yếu của quá trình học tập cho những người mới bắt đầu trong lĩnh vực dân tộc học, khi mà mọi người đều được khuyến khích khám phá những vùng đất lạ lẫm. Lý do vì sao lại như vậy đã trở nên rõ ràng sau này.
Tác phẩm bắt đầu với một tuyên bố dứt khoát, chắc chắn là một trong những câu văn nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học dân tộc học: “Tôi không ưa chuyến du ngoạn và những người thám hiểm.”
“Hiểu được bản chất mạnh mẽ của nhận định đó và rõ ràng nhận thấy sự mâu thuẫn từ những câu chuyện kể về các cuộc thám hiểm của chính mình, Claude Lévi-Strauss đã lý giải lý do ông phê phán các tác phẩm du ký và việc tạo ra các cảnh hư cấu đậm chất kịch tính trong đó “những dân tộc hoang dã” được sử dụng như làm phông nền, như một hình thức trang trí cho cuộc phiêu lưu của các nhà thám hiểm: “Từ đó, tôi nhận ra sự hấp dẫn quá mức, sự điên cuồng của các tác phẩm du ký.
Chúng tạo ra ảo ảnh về những điều không còn tồn tại và nên tồn tại, nhằm giúp chúng ta trốn thoát khỏi cái hiện thực nặng nề của hai mươi nghìn năm lịch sử đã qua. Nhiệm vụ của dân tộc học là phản đối cái khoa học giả, trong đó “cuộc thám hiểm không phải là một hành trình, mà là một quá trình khám phá: chỉ cần một sự kiện thoáng qua, một khung cảnh nhỏ bé, một ý nghĩ bất ngờ cho phép ta nhìn ra và giải thích được những khía cạnh của thế giới thực khô khan.”