Óc Sáng Suốt PDF
Người xưa thường nói: Một cơ thể không đau ốm và một tinh thần không rối loạn, đó mới là hạnh phúc thật sự của con người.
Điều này hoàn toàn đúng. Nếu thiếu một trong hai điều kiện này, thì không thể nói đến hạnh phúc. Hơn nữa, có được một cơ thể khỏe mạnh mà thiếu tinh thần minh mẫn thì có thể gọi là người được không? Đối với con người, chỉ có điều kiện vật chất không đủ.
Một quy luật sinh lý mà không ai có thể tránh được là: bất kỳ cơ quan nào thiếu sự tập luyện và hoạt động sẽ trở nên vô dụng.
Và bộ não của chúng ta cũng là một cơ quan như các cơ quan khác, không thể nào thoát khỏi quy luật tự nhiên đó. Nếu không được tập luyện, đặc biệt là không hoạt động, theo thời gian nó cũng sẽ trở nên vô dụng, không có gì khác biệt.
Liệu có phải là quá đáng không khi nói rằng họ không hoạt động? Vậy ai là người không có tư duy hay không biết phán đoán? Hằng ngày, chúng ta có thấy họ tranh luận, cãi vã đến mức đánh nhau, gây thù hằn, tàn sát lẫn nhau hay không?
Có thể họ suy nghĩ còn nhiều hơn cả việc ăn uống, ngủ nghỉ, thở hay hát hò. Vậy mà lại nói rằng trí óc của họ thiếu hoạt động thì thật không hợp lý. Không, không bao giờ như vậy. Ai dám khẳng định rằng họ không có tư duy?
Tuy nhiên, vấn đề là họ bị ảnh hưởng bởi những quan điểm của người khác, của giai cấp họ, của sách vở, báo chí, radio, đảng phái hay tôn giáo của họ. Họ không có tư tưởng riêng.
Hiện nay, việc tẩy não đã đạt đến mức độ tinh vi cực kỳ, con người chỉ còn là một cỗ máy có thể bị điều khiển theo bất kỳ cách nào. Phải chăng tình trạng này không phải là một cơn ác mộng đối với tất cả chúng ta ngày nay?
Nếu ta chấp nhận định nghĩa về con người của Pascal, thì việc để cho trí óc của mình trở nên lười biếng hoặc không quan tâm đến việc rèn luyện nó là điều vô cùng đáng xấu hổ đối với phẩm giá của chính mình.
Có được một trí óc sáng suốt là sở hữu một công cụ hữu hiệu để duy trì vị thế ưu việt trong cuộc sống, đồng thời giữ gìn phẩm hạnh cá nhân. Thực tế, một người có trí óc mờ mịt, rối ren và kém hiểu biết chắc chắn sẽ không thể thành công nếu không trở thành tay sai cho người khác, hoặc sống dựa vào sự nâng đỡ của người khác.
Cũng giống như bao người khác với “đầu đen máu đỏ,” tại sao ta lại phải phụ thuộc vào người khác để họ “nâng niu ẵm bế” mình như một đứa trẻ hai tuổi, trong khi mình cũng có đủ khả năng về cả tinh thần lẫn vật chất?
Vì vậy, việc rèn luyện để có một trí tuệ sáng suốt không chỉ là để tự lập và quyết định vận mệnh của mình mà còn là vấn đề về phẩm giá của chính bản thân.