Phật Giáo PDF
Ba nguồn gốc văn hóa của dân tộc Việt Nam ta từ xưa là Nho giáo, Đạo giáo và Phật giáo.
Nho giáo dạy cách ứng xử với người và sự vật, giúp chúng ta sống đúng đạo làm người. Đạo giáo coi đạo là nền tảng của vũ trụ và khuyến khích sự thanh tịnh, vô vi trong yên lặng. Phật giáo chỉ ra rằng cuộc đời đầy khổ đau, dẫn dắt chúng ta tới con đường giải thoát, thoát khỏi ảo ảnh để đến Niết-bàn an vui.
Ba học thuyết này biến thành ba tôn giáo, được gọi chung là Tam giáo, có ảnh hưởng sâu sắc đến hành vi trong cuộc sống của người dân ta ngày xưa. Ngày nay, với sự thay đổi của cuộc sống, con người thiên về vật chất và xem nhẹ những giá trị đạo lý nhân nghĩa.
Đó cũng là sự thay đổi và biến hóa trong cuộc đời.
Cuộc sống là sự thay đổi không ngừng, không có gì là cố định. Mỗi lần thay đổi lại như một mắt xích trong một chuỗi dây xích, mắt xích này kết nối với mắt xích kia, tạo thành một chuỗi dài không biết đâu là điểm cuối. Sự thay đổi tuần hoàn ấy, thực ra không có mục tiêu cố định, chỉ là nó thay đổi theo thời gian.
Điều mà trước đây chúng ta cho là tốt, bây giờ chúng ta lại cho là xấu; điều hiện tại chúng ta cho là hay, sau này người khác lại cho là dở. Sự hay, dở thay đổi liên tục, như một trò ảo thuật khiến con người bị mê hoặc.
Các bậc thánh hiền thời xưa, thấu hiểu điều này, đã muốn tìm ra một lối đi trong cảnh tối tăm mờ mịt, nên mới sáng lập các học thuyết và tôn giáo để dẫn dắt con người tránh xa những khó khăn.
Nho giáo, Đạo giáo và Phật giáo đều có quan niệm như vậy. Tuy nhiên, mỗi học thuyết có tôn chỉ và phương pháp riêng trong việc học đạo và tu thân, do đó, cách lập luận, cách xây dựng tôn giáo và thực hành đạo có nhiều điểm khác biệt.
Khi thảo luận về nguồn gốc của vũ trụ, mỗi học thuyết trong Tam giáo đều dựa vào lý thuyết về cái tuyệt đối làm nền tảng, cho rằng tất cả sự hình thành và biến hóa của vạn vật đều bắt nguồn từ một điểm duy nhất.
Dù có thể gọi điểm đó là thái cực, đạo, chân như, hay thái hư, các danh xưng có thể khác nhau, nhưng bản chất vẫn là một lý thuyết duy nhất. Mặc dù sự phân chia có thể dẫn đến nhiều con đường khác nhau, cuối cùng vẫn trở về với một nguồn gốc chung. Đây chính là ý mà Khổng Tử diễn đạt trong thiên Hệ từ của Kinh Dịch.
“Dù thế gian có nhiều con đường khác nhau, nhưng cuối cùng đều về cùng một đích; dù có hàng trăm mối lo, nhưng tất cả đều quy về một nguồn.”