Sống Trong Thực Tại PDF
Thiền Phật giáo đã lan rộng khắp năm châu, dẫn đến sự đa dạng của các trường phái hiện nay. Do đó, có nhiều hành giả theo ba loại khác nhau, tùy thuộc vào căn cơ và nhu cầu:
Một số hành giả dựa trên GIÁO và hiểu NGHĨA dựa trên nhận thức cá nhân hoặc theo truyền thống tông môn của họ, và áp dụng các phương pháp thiền để tu hành và hướng dẫn người khác.
Những phương pháp này được đặt ra theo hệ thống, có tính chất cấp bách, mặc dù đạt được nhiều thành tựu đáng kể nhưng chỉ giải quyết được những vấn đề cụ thể, như người mù soạt voi, không thể nhìn nhận toàn diện bức tranh thực tế.
Hầu hết các hành giả chỉ dừng lại ở những trải nghiệm biện chứng trong các trạng thái nhất định mà chưa thể đạt đến sự hiểu biết sâu sắc.
Ở tầm vóc cao hơn, một số hành giả đã nhận thấy LÝ, nhưng khi chuyển sang SỰ, họ gặp khó khăn hoàn toàn. Điều này bởi vì LÝ có nhiều mặt khác nhau: 1) Hiểu được LÝ bằng lý trí. 2) Nhận ra LÝ qua trải nghiệm ban đầu. 3) Thông suốt LÝ qua trải nghiệm toàn diện.
Tiến trình này được đức Phật gọi là THẤY – BIẾT – HIỆN QUÁN và THỰC CHỨNG. Ở trình độ này, hành giả có thể chứng ngộ được thực tánh pháp tuỳ theo sự mở rộng của tâm (qua các tuệ chứng tương ứng).
Khi đã thực chứng, tức đã nhìn thấy SỰ trong LÝ, hành giả bắt đầu sống PHÁP TÙY DUYÊN THUẬN, trải nghiệm tất cả nghiệp mệnh của mình chứ không tìm kiếm ở bên ngoài, nhờ đó nhận ra SỰ và LÝ không phân biệt, SỰ và LÝ dung thông ngay tại thực tại thân-tâm-cảnh hiện tại.
Ở giai đoạn đầu, hành giả thường đánh giá cao kinh nghiệm cá nhân, coi đó là thành tựu và luôn mong muốn đạt được những kinh nghiệm cao hơn. Chính vì vậy họ dễ dàng trở nên phụ thuộc vào các quy ước của phương pháp, vào thời gian tâm lý trong việc cố gắng tạo ra nhân để thu hoạch quả – thành tựu – mà họ hy vọng. Đây là một loại ràng buộc, khó mở rộng.
Ở trình độ thứ hai, hành giả thường tự mãn về lý do mà họ đã nhận thức, chỉ tập trung vào thuyết phục người khác mà bỏ qua thực tại của chính mình, vì họ cho rằng đã đủ với việc nhận thức lý.
Bằng cách quá vươn lên đánh giá cao lý, họ sống thiếu sự thực và tỏ ra lập dị giữa cuộc sống hàng ngày. Điều này là một loại cách tiếp nhận khó chấp nhận thực tế cuộc sống.
Ở trình độ thứ ba, dù hành giả im lặng hay nói chuyện, họ đều hòa hợp Sự và Lý, thể xác và tâm hồn, đồng thời tuỳ theo mối duyên mà tuân thủ pháp luật – sống hài hòa với nguyên tắc; cũng như tùy thuận với chúng sanh – không cách ly với cuộc sống hàng ngày; đồng thời tuỳ thuận với ý nguyện vô ngã và tha mình để hành động theo trung đạo mà không có khao khát, không có điểm dừng…
Vấn đề nằm ở cách trình bày phương pháp thiền sao cho vừa bao quát được SỰ LÝ viên dung và phù hợp với nguyên lý giác ngộ giải thoát, đồng thời đáp ứng được nhu cầu tu tập thực tiễn của nhiều người với các trình độ khác nhau trong bối cảnh thời đại hiện nay, mà không đơn thuần áp dụng các phương pháp truyền thống từ các trường phái thiền cổ xưa mà nhiều khi đã không còn phù hợp hoặc đã lỗi thời.