Thanh Dạ Văn Chung PDF
Con ác lận ngày dài qua mắt,
Bóng chiều tà phủ lên mặt đất…
Khoảng thời gian chật vật với những lo toan về ăn uống, áo mặc đã khép lại…
Đây là lúc mà sự yên tĩnh sâu lắng của ban đêm, sự hưng thịnh rực rỡ của thế gian “sống không nổi, chết không xong” đã lắng xuống hoàn toàn… ta bỗng nghe được âm thanh “thanh tao” vừa mờ ảo vừa lạnh lẽo, làm rung động cả thời gian tĩnh lặng…
Lúc đó, tâm trí ta bị kích thích một cách mạnh mẽ, không kìm được sự xúc động… Ta mới nhận ra cái “Có của một lẽ vô cùng” ẩn sâu trong lòng mình… nó không còn giống những cảm giác hẹp hòi, tầm thường của ta khi sống trong ánh sáng ban ngày. “Thanh Dạ Văn Chung”, chỉ những ai đã trải qua tâm trạng ấy mới hiểu được sự tinh tế của nó là như thế nào!
Sự làm ăn, để nuôi sống thân xác, mưu cầu sự an ổn về mặt vật chất, cần phải được quản lý một cách khôn ngoan. Làm người cũng cần phải có lúc thư giãn và có không gian yên tĩnh để nuôi dưỡng tâm hồn, để tận hưởng sự thanh cao của tinh thần…
Sự công lợi chỉ là một yếu tố phụ trong đời sống nhân sinh, không nên để nó vượt qua vị trí của nó. Nó không nên có quyền làm mất đi cái ‘Thi Vị’ của cuộc đời, làm giảm sút cảm giác về lý tưởng của chúng ta, không nên để những thành quả tầm thường trở thành biểu tượng của sự thịnh vượng.”
Trong cái khuôn khổ hoạt động của mình mà ta phải chấp nhận sự “phá hoại vô hạn” và sự “chế lao vô hạn” mượn những danh nghĩa to lớn để xâm lấn tất cả, ta cũng thật là hèn kém. Điều đó làm cho lương tâm ta như tắt ngấm… đến mức không còn nhận thức được tu sĩ là gì, không còn biết lòng khao khát Tự Do là gì nữa.
“Thanh Dạ Văn Chung” là tiếng nói từ sâu thẳm tâm hồn của một người cố gắng vượt qua bầu không khí nặng nề của các nhóm, các học phái, tôn giáo, luân lý để tìm kiếm chân lý của cuộc sống một cách không thiên lệch.
Tuy nhiên, đây không phải là quy tắc cố định của tư tưởng; trái lại, tác giả mong các độc giả hiểu rằng đó chỉ là một trong vô vàn những cử chỉ trong cuộc đời.