Tỳ Vết Tâm Linh PDF Download miễn phí

Tỳ Vết Tâm Linh PDF

Vào khoảng đầu thập niên 70, trong một cuộc phỏng vấn của tạp chí Văn ở Sài Gòn, Nguyễn Nam Anh đã hỏi Bình-nguyên Lộc về tác phẩm mà ông ưa thích nhất.

Bình-nguyên Lộc đã chia sẻ rằng trong tất cả những tác phẩm mà mình đã viết, ông đặc biệt thích ba cuốn: Những bước lang thang trên hè phố của gã Bình-nguyên Lộc, Cuống rún chưa lìa và Tỳ vết tâm linh.

Ông nhận thấy sự hấp dẫn của chúng, mặc dù có thể sẽ không được người khác đánh giá như ông. Trong số đó, Tỳ vết tâm linh là một cuốn truyện dày về một thiếu nữ mắc bệnh tâm trí, và ông đã viết nhiều truyện ngắn khác xoay quanh chủ đề tâm trí. Cảm xúc “chủ quan” của ông đối với cuốn truyện dày đó có thể được xem là một khía cạnh đáng tiếc.

Ra khỏi trại bệnh hơn mười phút đồng hồ rồi mà Lưu vẫn cảm thấy choáng váng và bàng hoàng.

Chàng vừa trải qua những phút sốc tinh thần mạnh mẽ, nó gần như đưa chàng vào trạng thái mất ý thức giống như trạng thái của người em gái của chàng, con bệnh mà chàng mới đến thăm.

Ba tháng trước, vào lúc Bích trở nên điên loạn, chàng đang ở Đà Lạt. Cha mẹ chàng đã đưa Bích vào nhà thương Chợ Quán rồi liên lạc với chàng để thông báo.

Chàng đã đến thăm Bích hai lần, khi chuyển về Sài Gòn, lúc đó Bích đang hỗn loạn, la hét và phá hủy mọi thứ nhưng chàng không hề sợ hãi hay hoảng loạn chút nào. Chàng đã nghe theo lời khuyên từ sách vở và bạn bè của chàng, những người có chuyên môn trong lĩnh vực tâm thần bệnh, rằng những biểu hiện ồn ào và hỗn loạn có thể chấm dứt nhanh chóng.

Hơn nữa, vào thời điểm đó, Bích vẫn rất tươi tắn, rạng rỡ, và rất hung dữ, trông như một con thú hoang, như một người say rượu, không gợi lên sự đồng cảm mạnh mẽ.

Sau đó, Bích được chuyển đến đây, lên Dưỡng trí viện này, mà thường được gọi là nhà thương điên Biên Hòa.

Với con đường xa xôi và việc học tập, cùng với sự quan tâm của cha mẹ, đặc biệt là của mẹ, chăm sóc Bích đã chiếm một phần lớn thời gian của họ, khiến cho chàng không biết Bích đã được thăm đã hơn mười tuần lễ.

Nghe theo lời mẹ chàng, Bích đã có sự cải thiện đáng kể. Cô ấy không còn la hét, không cười không lý do, cũng không tấn công bằng cách đánh đập, cào cấu hay cắn xé ai nữa. Tuy nhiên, chàng vẫn cảm thấy nghi ngờ. Việc đưa Bích lên Biên Hòa là một dấu hiệu ngược lại mà bà mẹ không nói đến.

Chàng hiểu điều này, nhưng chủ yếu dựa vào thông tin từ sách vở và lời khuyên từ bạn bè. Tuy nhiên, chàng chỉ biết đến mức đó… cho đến khi chàng nhìn thấy gương mặt của đứa em gái yêu quý trong lần thăm đầu tiên, chỉ cách đây một tuần.

Chia Sẻ

Facebook
Twitter
LinkedIn
Pinterest
WhatsApp
Skype
Telegram
Reddit
Email
Print
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x