Viết Dưới Giá Treo Cổ PDF
Đêm 24 tháng tư năm 1942, bọn mật thám Đức đã tới bắt Fuxik tại nhà riêng của một cán bộ cách mạng. Họ đưa đồng chí vào nhà ngục Pankrat và thực hiện nhiều cuộc tra khảo đầy tàn ác, nhưng đồng chí vẫn kiên định im lặng.
Mặc dù biết rằng thời gian còn lại chỉ là những ngày đếm ngược đến án tử, nhưng Fuxik không chịu đầu hàng tinh thần, không mất đi niềm tin. Anh hối tiếc chỉ về việc không còn cơ hội tiếp tục hoạt động cách mạng như trước, đặc biệt là không còn hy vọng thực hiện sứ mệnh vĩ đại của một nhà văn – nhà báo cộng sản.
Tuy nhiên, một ngày nọ, trong nhà tù Pankrat, Ađônfơ Kôlinxky đã đề nghị với Fuxik rằng trước khi kết thúc cuộc đời, liệu Fuxik có muốn để lại lời dặn dò hoặc những suy tư sâu sắc cho thế hệ sau. Fuxik cảm thấy rất xúc động khi thấy ngay cả trong một môi trường khắc nghiệt như “bầy thú ăn thịt người với những bộ đồng phục màu xám”, vẫn có một người bạn đồng hành thật sự quan tâm đến những ước nguyện và suy tư của mình.
Ban đầu, Fuxik không tin, thậm chí còn nghi ngờ đến tính chân thành của Ađônfơ Kôlinxky. Tuy nhiên, qua thời gian, câu chuyện đã dần được làm sáng tỏ: Ađônfơ Kôlinxky, mặc dù là người Tiệp, nhưng trước sự tàn bạo của chủ nghĩa phát xít Hitler đối với đồng bào của mình, đã mạo danh là người Đức để có thể giúp đỡ các tù nhân trong nhà tù Pankrat.
Hiểu rõ về quá khứ của Kôlinxky, Fuxik mới dám chấp nhận những mẩu giấy và bút chì mà ông ta mang đến. Fuxik tận dụng mọi cơ hội để viết trong những khoảnh khắc Kôlinxky đang canh gác, sau khi hoàn thành mỗi trang, anh ta lại trao cho ông để lưu giữ tại nhiều địa điểm khác nhau.
Cho đến mùa xuân năm 1943, Fuxik đã hoàn thành tổng cộng 166 trang. Ngay khi anh ta viết xong câu kết thúc: “Hỡi những người bạn thân yêu, hãy cảnh giác!” thì bọn mật thám lại đưa Fuxik lên xe bọc sắt, chuyển anh ta sang Bá-linh để đưa ra tòa án.